Lịch sử kỳ lạ và thú vị của sự buồn chán
Chúng ta được cảnh báo rằng việc luôn muốn đánh lạc hướng bản thân mọi lúc – thay vì ngồi yên và cảm nhận sự buồn chán – là điều nguy hiểm.
Thông qua nhiều hình thức và nội dung trình bày, nhavantuonglai thể hiện kỹ năng viết, vốn hiểu biết và sự chiêm nghiệm với những điều đã trải qua. Chúng là những dòng văn vừa mang nặng tính cá nhân, lại rất phổ quát và sâu sắc.
Đọc 20 bài gần đây.
Mình là một người không muốn người khác nhớ tên, chỉ muốn được gọi là nhavantuonglai và biết thông qua chữ nghĩa mình tạo ra. Mình thích viết, cũng là định hướng sự nghiệp, khi muốn đi theo con đường viết lách chuyên nghiệp, nhavantuonglai phần nào đó đã thể hiện rõ định hướng này. Là một người chỉ biết lắng nghe mà không giỏi để lên tiếng trình bày, mình tìm thấy chính mình trong từng câu chữ và sử dụng chúng để nói thay những điều muốn nói. Khi thực hành viết, mình hướng vào bên trong để kết nối với những gì đang hứng thú mà tạo ra động lực viết rõ ràng hơn, và cũng hướng ra bên ngoài – để ngôn từ khi sử dụng được chỉnh chu và trọn vẹn nhất có thể.
Mình muốn xuất bản sách, nhưng không muốn tổng hợp những bài đã, và đang được đăng trên website này, cũng như Instagram cá nhân, bởi vì ai cũng có thể tiếp cận, và cuốn sách khi đến tay độc giả khi ấy – phần nào là sự ủng hộ chứ chẳng xuất phát từ động lực muốn đọc những điều mình viết. Thế nên là, khi xuất bản sách, dù là cuốn đầu tiên, đó phải là những ngôn từ (của mình) mà chưa ai được đọc, và chúng phải thật xứng đáng với số tiền mà mọi người bỏ ra.
Mình cũng chỉ muốn được biết đến với vai trò là người viết, được công nhận tài năng thông qua con chữ chứ không phải điều gì khác. Nên dù có chụp ảnh lâu năm, kinh nghiệm làm Marketing dày dạn, thì đó cũng chỉ là những điều thứ yếu bên cạnh giá trị mình theo đuổi. Nên nếu một khi mình chưa được sống, được công nhận tài năng với điều ấy, thì chứng tỏ ra mình vẫn chưa thật sự thành công – theo cách mình muốn.